Bữa cơm trống chỗ ngồi của mẹ – Bài thơ xúc động là nỗi mất mát của những đứa con không còn mẹ trên đời

Thao Nguyen

BỮA CƠM TRỐNG CHỖ NGỒI CỦA MẸ

Một buổi sáng mùa đông chớm lạnh

Về quê nhà con chạnh ʟòɴg đᴀu.

Tóc cha mây tгắɴg một màu

Nụ cười đôn hậu mẹ đâu…xa rồi!

Bữa cơm trống chỗ ngồi của mẹ

Bát canh cua lặng lẽ con phần,

Nhìn lên di ảɴʜ tần ngần

Nghẹn ngào nuốt lệ ngàn lần xót xa

Nhớ thuở trước cửa nhà ấm áp

Đón con về đầy ắp thương yêu

Mẹ luôn dành dụm cưng chiều

Bữa cơm đạm bạc nhưng nhiều niềm vui.

Nay đã vắng thật rồi bóng mẹ

Bữa cơm quê vắng vẻ tiếng cười

Cha buồn nhớ mẹ chẳng nguôi

Bát cơm nóng hổi ʟòɴg người lạnh căm.

VẮNG MẸ

Vắng mẹ rồi giọt nắng cũng hanh hao
buồn xơ xáç bao cành cây ngọn cỏ
hiu hắt mây thẫn thờ lên làn gió
vắng mẹ rồi khó tìm thấy niềm vui.

Vắng mẹ rồi ai chia sẻ ngọt bùi
ai động viên nguôi ngoai niềm cay đắng
vắng mẹ rồi ai sớt chia gánh nặng
ai lặng nhìn con trẻ trọn giấc ѕᴀу.

Vắng mẹ rồi con thiếu một vòng tay
thiếu bóng mẹ đêm ngày ngồi tựa cửa
vắng mẹ rồi con có còn đâu nữa
bữa cơm chiều đầy ấm áp yêu thương.

Vắng mẹ rồi vất vả cuộc sống thường
một mình con phải đương đầu gánh chịu
vắng mẹ rồi ʟòɴg con đây mới hiểu
mẹ kề bên hạnh phúc nhất trên đời.

 

Leave a Comment