Nửa đời còn lại, hãy học cách sống im lặng: Đau không nói, khổ không than, giận đến mấy cũng không thể hiện ra mặt

todattn

Updated on:

Chúng ta hãy làm một người điềm tĩnh với tấm lòng bao dung. Hãy nhớ khi cuộc đời ném cho bạn một bát mắm tôm thì cũng đừng ngại gì mà không order luôn cho mình một suất bún đậu.

Đau không nói

Tương Vân trong Hồng Lâu Mộng vốn xuất thân là một thiên kim tiểu thư nhưng lại có cuộc sống không mấy êm ả. Bố mẹ mất sớm nên Tương Vân đã ở với chú thím ngay từ khi còn nhỏ. Tương Vân không có bất cứ quyền hành gì trong nhà. Cô còn phải làm nghề may vá để kiếm thêm thu nhập. Nhiều khi, cô bận rộn làm việc đến tận đêm khuya. Mỗi lần bị người khác bắt gặp khi đang giúp Giả Bảo Ngọc may vá là một lần Tương Vân bị mỉa mai dè bỉu. Khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi là lúc Tương Vân đi dạo hoa viên, trước khi lại bị chú thím sai đi làm việc khác.

Dù ấm ức đến đâu, Tương Vân cũng chỉ đành nhẫn nhịn chứ không hề bộc lộ ra bên ngoài. Thật hiếm ai biết được Tương Vân sống khổ sở thế nào, bởi Tương Vân chưa bao giờ than vãn. Ở bất cứ nơi nào có Tương Vân, nơi ấy đều trở nên vui vẻ. Có một lần vì quan tâm nên Bảo Thoa có hỏi thăm Tương Vân mấy câu. Trong khoảnh khắc ấy, Tương Vân đã nghẹn ngào không thốt lên lời. Nhưng có lẽ cô hiểu, nói ra cũng không giải quyết được gì, nên cô vẫn chọn im lặng. Đối lập với sự im lặng của Tương Vân chính là cái miệng lúc nào cũng oang oang kể khổ của Triệu Di Nương. Triệu Di Nương kể nhiều đến mức ai gặp cũng muốn tránh xa.

Người trưởng thành sẽ không bao giờ kêu khổ ngay cả khi đó là sự thật. Nói nhiều không giải quyết được vấn đề gì. Việc đem nỗi khổ của mình đi rêu rao khắp thiên hạ cũng chẳng hay ho gì.

Tốt nhất chúng ta nên nhẫn nhịn và chịu đựng. Đời là bể khổ. Sướng khổ ra sao chỉ có mình ta biết. Những nỗi khổ hôm nay chỉ mình bạn biết, khi sang đến ngày mai, chúng sẽ chỉ còn là chuyện nhỏ không đáng để nhắc.

Khổ không than

Sau 11 năm khổ luyện, diễn viên hài Giả Linh đã vụt sáng trở thành một ngôi sao nghệ thuật sân khấu. Trong suốt ngần ấy năm khó khăn, cô chưa bao giờ cất tiếng kêu than.

Năm 2000, Giả Linh thi đỗ vào khoa nghệ thuật tấu hài – nơi vốn không có nhiều đất phát triển cho nữ giới. Khi mới vào học, cả lớp chỉ có 10 bạn nữ. Đến sau này, chỉ còn duy nhất Giả Linh trụ lại với lớp. Không một ai trong lớp muốn diễn cặp với cô. Ai cũng nghĩ đàn bà con gái như cô kiểu gì cũng sẽ bỏ nghề. Nhưng cô quyết không chịu thua. Mỗi ngày, cô đều dậy từ sớm để luyện thanh và học thuộc những bài vè.

Sau khi tốt nghiệp, Giả Linh vẫn tiếp tục sống ở căn phòng nhỏ dưới tầng hầm mà cô đã thuê. Mùa đông không có lò sưởi, cô chỉ còn biết dán giấy quanh phòng rồi chui vào túi ngủ cho ấm. Có lần khi trong nhà đã không còn gì ăn, cô đã phải nhắm mắt bán đi chiếc cát sét yêu quý. Để duy trì cuộc sống, cô đã không dám nghỉ làm ngay cả khi mình đang sốt cao. Cô chấp nhận đóng các vai quần chúng chỉ để kiếm được vài đồng cát xê ít ỏi.

Mặc cho cuộc sống cơ cực là vậy, Giả Linh cũng chưa từng than thở với ai. Khi nói chuyện với người khác, cô cũng chỉ nói đến chuyện vui chứ không hề nhắc đến chuyện buồn. Sau khi biết được hoàn cảnh của cô, thầy giáo đã quyết định cho cô đi diễn chung.

Sau bao khó khăn, cuối cùng Giả Linh cũng đã thực hiện được ước mơ của mình. Có người hỏi Giả Linh: “Lúc đó, cô có thấy mình khổ hay không?” Cô điềm nhiên trả lời: “Không khổ chút nào. Bởi vì những nỗi khổ mà tôi từng chịu đều đã được ông trời đền đáp xứng đáng.”

Người thực sự khổ sẽ không bao giờ kêu mình khổ. Người thực sự mệt sẽ không bao giờ than họ mệt. Trưởng thành chính là khi ta biết khóc trong im lặng.

Im lặng ở đây không phải là bạc nhược hay sợ hãi, mà là sự điềm tĩnh sau khi đã trải qua bao sóng gió. Im lặng để giấu mình chờ thời, để hẹn một ngày ta trở lại và lợi hại hơn xưa. Chúng ta cần phải biết cách biến khó khăn thành năng lượng nuôi dưỡng quá trình trưởng thành của bản thân trong im lặng.

Không nổi giận

Năm ngoái, công ty có tuyển được một nhân viên mới với hồ sơ cá nhân nổi bật. Chỉ tiếc là trái với kỳ vọng của sếp, cô đã trượt ngay từ vòng thử việc.

Nguyên nhân xuất phát từ tính ngựa non háu đá của cô. Sếp giao cho cô đi đàm phán với khách hàng. Cô gặp phải một vị khách cứ mãi soi xét từng chi tiết nhỏ của bản hợp đồng. Ban đầu, cô vẫn giữ thái độ kiên nhẫn giải thích cho khách hàng hiểu. Nhưng sau cùng người này vẫn từ chối ký hợp đồng với công ty. Cô không chấp nhận nhìn mọi nỗ lực bị đổ sông đổ bể. Cô đã tức giận quát lớn vào mặt khách: “Ông thật chẳng ra gì, đừng tưởng mình là bên A nên thích làm gì thì làm.”

Lúc tức giận, ai cũng muốn chửi cho sướng miệng mà nào có nghĩ đến hậu quả sau đó. Cái giá đắt mà cô phải trả cho những giây phút đó chính là vị khách kia đã từ chối hợp tác với công ty. Tất nhiên, do cô là người mới nên sếp cũng không trách cứ cô nhiều. Nhưng sau này, cô vẫn chứng nào tật ấy, sẵn sàng hơn thua với khách hàng. Sự nghiệp của cô tại công ty cũng coi như chấm dứt từ đây. Đối với con người, tức giận là bản năng, còn kiềm chế cơn giận là bản lĩnh.

Khi thiết kế lại viện bảo tàng Louvre, kiến trúc sư Ieoh Ming Pei đã vấp phải làn sóng phản đối dữ dội từ các kiến trúc sư người Pháp. Khi đi trên đường, ông bị người ta chửi rủa và nhổ nước bọt. Đến cả người phiên dịch cũng còn cảm thấy tức thay cho ông. Nhưng ông lại chọn cách im lặng, dùng năng lực để chứng minh cho mọi người thấy. Cho đến nay, tác phẩm của ông đã trở thành một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của thủ đô Paris hoa lệ.

Cao nhân là người không bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí để rồi làm ra những chuyện đáng tiếc. Cao nhân là người biết khống chế cảm xúc để vươn lên làm chủ số phận. Trong cuộc sống, ai cũng có những khi phải nổi trận lôi đình. Nhưng chúng ta cần phải kiềm chế trong lúc này để tránh mất cả chì lẫn chài.

Tâm trạng ổn định giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách và êm đềm. Tâm trạng bất ổn giống như dòng nước lũ dữ tợn và cuốn trôi mọi thứ. Trong cuộc sống đầy rẫy những khó khăn, mong bạn có thể bình tĩnh mà tu dưỡng bản thân.

Bình tĩnh làm chủ cuộc sống

Chúng ta cần phải làm một người lớn điềm tĩnh. Không để cảm xúc lấn át lý trí. Không còn sống trong quá khứ. Không còn hối hận về những điều đã qua. Để ta có thể sống trọn từng khoảnh khắc.

Người nông nổi vì một phút thỏa mãn mà đánh mất đại cục. Người điềm tĩnh sẽ biết nhẫn nhịn và bao dung để tránh những sai lầm đáng tiếc. Mỗi người đều có khả năng tự bảo vệ cho chính mình. Chỉ có tự mình cứu lấy mình, còn lại dù có thân thiết đến đâu thì người khác cũng không thể làm thay bạn được.

Mong bạn và tôi đều có thể sống một cách bình thản. Chúng ta hãy làm một người điềm tĩnh với tấm lòng bao dung. Hãy nhớ khi cuộc đời ném cho bạn một bát mắm tôm thì cũng đừng ngại gì mà không order luôn cho mình một suất bún đậu.

Leave a Comment